Chuyến xe chở mình băng qua những đoạn sạt lở để đến với Sa Pa. Mang theo nỗi buồn đến và để lại ở một nơi xa lạ, xưa nay mình vẫn hay làm vậy. Những ngày này khi nói về Lào Cai, người ta hay nói về những trận sạt lở mang theo bi kịch. Cơn bão dù đã qua nhưng cũng để lại không ít tổn thương. Thế nhưng “Khi cơn bão qua đi, bạn sẽ không nhớ bạn đã vượt qua như thế nào, bạn xoay xở để tồn tại được ra sao. Bạn thậm chí sẽ không dám chắc, thật ra, liệu cơn bão có thật sự đi qua. Nhưng có một điều chắc chắn. Là khi bạn ra khỏi cơn bão, bạn sẽ không còn là cùng một người mà đã bước vào.”
Tuổi trẻ, ai chắc cũng có riêng cho mình những cơn bão, nhỉ? Hay đôi khi ta tự huyễn hoặc nó là những bi kịch. Bi kịch của tình yêu là gì nhỉ? Mình tự hỏi. Khi mình nhìn lại và suy ngẫm về khoảng thời gian vừa trải qua, về cái tình yêu nồng nàn ngắn ngủi, mình có lẽ phải cảm ơn số phận nghiệt ngã đã chia lìa lứa đôi khi tình yêu hình như còn đang trên đỉnh cao. Mình đau khổ, nhưng đau khổ trong cái đẹp. Mình đã thoát được khỏi một bi kịch thực sự của tình yêu. Bi kịch của tình yêu không phải là cái chết hay sự chia ly. Sẽ là chua xót khủng khiếp khi nhìn vào một người mà mình đã từng thương yêu bằng cả trái tim và tâm hồn đến nỗi không thể chịu để vắng bóng họ được, và mình giờ đây nhận ra rằng nếu mình có không bao giờ thấy lại họ nữa thì cũng chẳng sao hết. Bi kịch thực sự của tình yêu là sự lãnh đạm.
Nhưng bạn à cái chết thực ra không qua đáng sợ. Chết là hết mà chết đôi khi vẫn là còn, đó là tuyệt đối không có thật. Điều thực sự đáng sợ là sống như một kẻ đã chết. Và cuối cùng thì, nếu lựa chọn giữa sống lâu và sống trọn vẹn, người ta sẽ không ngần ngại mà chọn sống trọn vẹn, như bài hát mình yêu của ban nhạc Queen: “Who Wants to Live Forever?”. Ai muốn vậy cơ chứ?
Đã trải qua đủ nhiều cuộc tình để tự vỗ ngực mình là đứa có kinh nghiệm, thế nhưng khi gõ những dòng này mình thấy chỉ như đứa cắp sách đi học những bài học vỡ lòng về tình yêu. Yêu là gì vậy nhỉ? Yêu là yêu. Người ta chỉ có thể định nghĩa tình yêu bằng chính tình yêu. Tình yêu là thứ không thể dán mác. Cho điểm tình yêu hoặc gán cho tình yêu bất cứ thang bậc nào là cách tốt nhất để chứng minh mình không hiểu nó.
Mình thi thoảng nghe ai đó phân biệt tình yêu: Yêu bằng lý trí và yêu bằng con tim. Với mình, tình yêu chẳng can dự gì đến lý trí. Lý trí không biết yêu. Và con tim thì cũng như con người, có những giới hạn và đầy rẫy những lỗi lầm. Nhưng cho dù như vậy, lỗi lầm của con tim là loại lỗi lầm đáng tha thứ nhất trong các loại lỗi lầm mà con người mắc phải. Thế nên đôi khi ngốc nghếch một chút cũng được, chả sao. Điều đó có nghĩa là bạn đã được sống trong tình yêu, sống trong thời khắc mà chỉ một nụ hôn thôi cũng đủ gói ghém cả cuộc đời mình. Dù cho nó kết thúc thế nào, dù cho cả hai tự tay thắp một nén hương lên nấm mồ tình yêu còn nóng rẫy giữa căm căm cuộc đời. Cuộc tình có thể qua đi nhưng người tình sẽ ở lại mãi. Ta đâu thể chối bỏ những điều chân thật, những điều đã xảy ra, những điều máu thịt của mình. Thế nhưng cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu. Có người từng nói với mình, tình cảm là thứ không thể gượng ép. Đúng. Vậy nên sau tất cả thì đối diện và chấp nhận là lựa chọn của mình. Vì mình đâu còn lựa chọn nào khác? Cũng được thôi. Nhưng, mình có thực sự xứng đáng với điều đó không?
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã có một câu nói như thế này:
“ Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một mối tình. Vì người ta nghĩ rằng những hạnh phúc, những điều mới mẻ nhất sẽ đến trong tương lai…cũng có thể.
Nhưng… người ta đâu biết rằng những gì ta mong muốn và cần nhất chỉ đến một lần trong đời. ” Đôi khi chúng ta lỡ buông tay một người yêu thương ta hết mực, rồi chạy theo một người đến nửa ánh mắt cũng chẳng buồn trao. Đến lúc ấy ta mới nhận ra, nhưng cũng đã quá muộn!“
Tình yêu không phải là một loại cảm xúc đến nhất thời, là những nồng nhiệt vật chất hay xác thịt. Nó là sự cam kết, cho đi, thay đổi, hy sinh, thấu hiểu. Hỏng thì sửa, không vứt bỏ. Là vì không tồn tại thứ gọi là mảnh ghép hoàn hảo, chỉ là người ta yêu mà tự gọt giũa bản thân mà thôi. Thế nhưng nếu họ chọn giải quyết mối quan hệ chứ không phải giải quyết vấn đề, vậy thì về tình cách, mình có thể nợ họ một lời xin lỗi. Còn về tình yêu, họ nợ mình ngàn lời xin lỗi.
Mình viết những dòng này khi đang ngồi bên cửa sổ ở sảnh khách sạn, nơi mà bên phải là một bụi đỗ quyên đỏ, bên trái là lò sưởi và trước mắt là một thung lung với dãy Hoàng Liên Sơn phía xa xa. Mình vẫn thường hay viết, viết như một thói quen, viết để lưu lại những cảm xúc nhạt nhoà cần được lưu trữ, viết cho đỡ quên chữ nghĩa và viết để biết mình là một thực thể sống động. Thế nhưng, câu chữ đôi khi tỏ ra chật chội với cảm xúc mình mang.
Những chuyến xe vẫn sẽ tiếp tục đưa mình đi xa, gặp gỡ nhiều người, nghe nhiều bản nhạc, xem nhiều bộ phim, thử nhiều món ăn. Hành trang trên chuyến xe ấy có thể không còn là chiếc áo mưa hai đứa khép nép còn chật, thế nhưng chở tình yêu ngao du khắp thành phố, dù hành trình cô đơn của những kẻ nhạy cảm vẫn luôn tiếp tục bất kể ở cạnh ai. Nhưng sẽ luôn có niềm tin và hy vọng, dù đôi lúc ta không tin nhưng ta nên tin và buộc phải tin, rằng đôi khi trời mưa tầm tã buộc ta cúi đầu nheo mắt, nhưng nếu không ngẩng cao đầu thì sẽ không thấy được cầu vồng.

