Tỉnh ngủ trước giờ cần dậy 1 tiếng, cái lạnh đường đột của sớm đầu tiên sau khi lập đông làm giật mình, thành phố vẫn vùi mình ngủ kĩ trong cơn gió lạnh đầu mùa. Đun một ấm nước, đậy nắp và bấm nút, đứng canh. Mình sốt ruột, muốn sớm có cà phê uống nên cứ mở nắp liên tục xem nước đã sôi chưa. Mình không biết mình đã vô tình làm chậm đi chính cái việc mình đang chờ đợi. Trong khi đơn giản nhất là chẳng làm gì cả, vì những gì diễn ra theo quy luật thì không cần đến sự tác động của con người.
Hơn 5h sáng, nhìn ra ban công ngắm làn sương giăng mang theo mùa đông đất Bắc, gió rít từng cơn như giục giã mọi người chóng dậy đón nó, mọi thứ dường như đứng yên trong một khung cảnh bàng bạc phai màu rất đỗi điện ảnh. Mùi Santal 33 xịt từ đêm qua đọng lại hõm xương quai xanh. Mộng tưởng rồi bừng tỉnh đã đến giờ đi làm, vội vàng lôi trong tủ chiếc áo khoác có mùi tủ cũ, mùi gió sương, mùi rêu phong của những mùa đông trước mà mình hay gọi là /mùi-của-những-ngày-đã-cũ/ rồi mau chóng đến đài cho kịp giờ lên sóng.
Mùa đông ơi, ta xin chào mi!



