Hôm nay tôi uống Pumkin Spice.
Những viết lách và ghi chép, như tôi đã nói là những cảm xúc nhạt nhoà, đôi khi rời rạc cần được lưu trữ lại. Nó (trong nhiều trường hợp) không mang hàm ý to lớn hay đại diện cho bất cứ thứ gì. Nhưng cứ viết nhiều rồi sẽ thấy, chỉ riêng việc lưu lại những xúc cảm vụn vặt ấy thôi, câu chữ cũng tỏ ra chật chội.
Tôi, đôi khi cố biểu đạt xúc cảm qua âm nhạc hay hội hoạ. Nhưng cứ thử rồi sẽ thấy: tiếng đàn tỏ ra bối rối và những hình dung sắc màu tỏ ra bất lực.
Vậy nên tôi đôi khi im lặng. Im lặng, thường được mô tả là sự vắng mặt của âm thanh, tuy nhiên nó cũng là một âm thanh rất hùng hồn. Và bạn biết đấy, âm thanh đôi khi cũng khó định nghĩa. Có hay không? Ồn ào hay yên lặng? Duy thực hay duy tâm? Nếu một cái cây đổ trong rừng, mà không có ai ở đó nghe, thì có âm thanh không?
Với tôi mà nói, những dạng câu hỏi như vậy làm mình phải tự vấn, cũng để nhận ra mình đang sống với đầy đủ tri giác để nghĩ suy và tư duy. Nếu tôi có vô tình hỏi bạn những câu hỏi mang tính hiện sinh hay lý thuyết trong những cuộc trò chuyện, xin đừng nghĩ tôi đang cố chứng minh điều gì, càng không phải thể hiện ta đây hơn người, mà là tôi hiểu hành trình đi đến tầng dưới của ý thức sẽ dễ dàng hơn nếu trò chuyện và nhặt nhạnh những câu trả lời. Thu mình lại luôn là một điều dễ dàng, nhưng nào ai muốn?
Tối nay tôi một mình. Tức là tôi từ chối những lời mời và thẳng thắn rằng hôm nay tôi muốn được một mình.
“Em chào anh, sao anh hôm nay lại đi một mình thế này?”. Hoá ra hình ảnh của tôi vốn được gắn với một kẻ quảng giao nói cười.
Tôi uống Pumkin Spice, món đồ uống theo mùa mà năm nào cũng đợi đến dịp Thu sang để uống. Thật khó tin nhưng quán cafe đã bật By Your Side của Sade – ca khúc cũng đang được phát từ headphone của tôi cùng thời điểm, chỉ chênh nhau đâu đó chừng 10 giây.
Chỉ có thế thôi mà tôi cười một lúc.
Một em bé chừng 3 tuổi chạy lon ton theo mẹ ở siêu thị, chú bảo vệ luôn cười rất tươi mỗi khi tôi chào, nguyệt thực toàn phần, gió mát. Những khoảnh khắc nhắc nhở tôi rằng dù có thế nào cuộc đời này vẫn đáng yêu và đâu đó vẫn có những “rãnh nước trong veo” như tứ thơ của Lưu Quang Vũ.
Đôi khi, chỉ đôi khi thôi, tôi thấy mình như chim hoàng yến trong mỏ than, sẽ thấy mùi carbon monoxide rò ở đâu đó. Nhưng không phải khi nào mỏ than cũng đầy khí độc. Và quan trọng là: cuộc đời này đâu phải làm một hầm than? Cuộc đời này là cây, là suối, là trời xanh, là quả ngọt.
Và là một ngụm Pumkin Spice trong một tối mùa Thu trời trong, trăng sáng và gió mát.


