Em chưa bao giờ gọi Trinh là Nàng, nhưng hôm nay khi em muốn viết cho Trinh thứ gì đó, và cũng để lưu lại cảm xúc của chính em, em không thấy từ nào phù hợp hơn để nói về Trinh, nghĩa là vừa khờ dại, vừa sắc xảo, vừa vô tư như thiếu nữ mới lớn, lại vừa rất đàn bà. Danh xưng vốn là cái người khác công nhận chứ không phải cái mình tự xưng. Em gặp Trinh trong một buổi chiều tháng Ba ba năm trước, rồi cứ thế chúng ta đến với nhau như…
-
-
Hôm nay mình đi xem một buổi trình diễn thời trang ở Bảo Tàng Lịch Sử Việt Nam, tên Son, của nhà thiết kế Xuân Thu. Bảo tàng nép mình ở góc phố Tràng Tiền ngay sau Nhà Hát Lớn, hôm nay mưa cứ rơi lại ngừng, ngước lên thấy rõ từng giọt rơi ngang qua ánh đèn follow, có giọt đọng ngay nơi mái tóc người mẫu, hay tà áo dài đang mải miết tung bay. Ở đây ngào ngạt mùi hoa bưởi và Việt Nam lắm, đàn bà lắm.Xong show, mình rảo bước trên đường Tràng Tiền đoạn…
-
Có một dạo, mình có linh cảm rõ rệt rằng mình sắp chết, hoặc do đợt đấy mình nghe và đọc nhiều về bác Trịnh – một người bị ảm ảnh bởi cái chết và sự chia ly nên đã hình thành nên suy nghĩ đó.Gặp gỡ bạn bè, mình ôm họ một cái, bảo rằng có thể, có thể lắm đây là lần cuối chúng mình gặp nhau, ngoài kia gió thổi thác đổ, biết đâu.Vì chuyện đấy rõ là điên rồ, nên mình không bộc lộ ra rõ nữa, nhưng trong mỗi cuộc gặp gỡ, cho gì là…
-
Như thể em chết đi Anh đừng vô tình nữa Ta gặp chẳng mấy khi Có gì sai thì chữa Nhưng không, anh chẳng thiết Người rũ váy người đi Hồn em trong mắt biếc Gói lại cái nhi nhi Tháng chín thu chớm chớm Mười một đông đến nhanh Tháng hai thấy đào biếc Tháng sáu sao lạnh tanh Đời ta chẳng mấy nữa Cuộn tròn thế vòng quanh Cốt lại về với đất Chẳng chừa tính đành hanh. 05.03.17, căn phòng.
-
Hôm đấy, Minh ngồi ở Xofa, quán cà phê có nhiều mùi nắng, những chiếc chăn thổ cẩm rất xinh, ăn bánh sừng bò uống cacao nóng. Minh nằm ngoài hiên, ngẩng mặt nhìn trời. Khói thuốc lá từ những người trẻ lặng im, bay lên không trung rồi nhẹ nhàng tan biến mất. Tiếng tàu vọng lại từ đường Phùng Hưng, tạm át đi bài Ode To The East đang mê mệt phát ra từ chiếc điện thoại cũ. Minh để mặc vụn bánh rơi vào người, vào chăn ga, rất thơm. Những ngày cuối năm luôn khiến con…
-
Hãy yêu nhau khi mùa thu bắt đầuHoa lâu chưa nở cây vừa trút láMột trăm ngàn anh và em chọn cáMới yêu thì… nhưng biết được bao lâu Hãy yêu nhau khi mùa thu bắt đầuTa cùng nhau nhìn trời xanh xanh lắmTay trong tay vừa đi ta vừa nắmChuyện mùa đông hãy vẫn cứ còn lâu Hãy yêu nhau khi mùa thu bắt đầuTình yêu ta vô định chẳng người láiTa cùng nhau cầm tay đi mãi mãiChuyện yêu nhau sao cứ tính bao lâu?
-
Có những đêm chẳng tài nào ngủ được, tôi bật bản Going Home của Kenny G, trong ánh đèn vàng le lói, tôi ngồi giữa đống chăn gối, hướng ra cửa sổ đón gió thổi vào từ hồ Hoàng Cầu, và buồn. Nhiều lúc thấy việc gặm nhấm nỗi buồn cũng thú vị, tôi có một nỗi buồn đẹp, và vui thay tôi vẫn còn biết buồn, và vui vì nỗi buồn đó. Có những lúc trong cuộc đời ta sống rất đờiCó những lúc trong cuộc tình ta yêu rất tình “Khi anh đẩy em bằng mắt, trăng vừa…