Nghĩ - Sống

Nhưng mình sẽ đi đâu chứ?

Mình có thói quen xem On This Day. Dạo một tháng gần đây, mình xem thì năm ngoái mình không update gì lên fb, thấy cũng lạ nên xem lại trong camera roll thì có duy nhất ảnh này trong một tháng.

Hồi đấy mình mới nghỉ việc, rõ là một cú hẫng quá lớn đối với một đứa đi làm từ năm lớp 11. Mình đeo khuyên mũi, tẩy tóc xơ xác, ngủ đến trưa, ăn chút gì rồi lại đi bạt mạng, ngày nào cũng lên bar, chơi chất kích thích, hay hút kent bấm, hay đến xofa một mình rồi ngủ qua đêm, chụp những kiểu ảnh kinh tởm khó hiểu và đốt tiền vào những cuộc vui. Đã có ai cố tìm niềm vui từ việc hoà vào đám đông và dùng chất kích thích chưa? Lần 1 mình nghĩ ôi vui vãi lồn, rồi nó giảm dần. Cuối cùng mình thấy lạc lõng trong những người và người, trong đèn và nhạc. Có lần hút cần rồi nhìn thẳng vào mắt người lạ làm người ta sợ, có lần rót thẳng chai tequila vào miệng, vắt chanh vào rồi nhìn lên trần nhà khóc. Thế nhưng mỗi tối thứ 4 mình sẽ đến nơi này, nghe mọi người tự sự qua âm nhạc, mong được an ủi vỗ về. Câu chuyện của ai cũng có chiều sâu và thú vị, nhưng không gì làm mình cảm thấy đồng cảm. Nên mình cảm thấy lạc lõng, mình khóc với cái cơ thể bẹp dí đang hangover mỗi đêm. Đây là đâu? Tôi là ai? Tại sao lại ra nông nỗi này? Mình tồn tại vì lý do gì?

Một khoảng thời gian dài trước đó chỉ tập trung cho công việc, nên thời gian sau nghỉ việc đó mình bắt đầu hẹn hò. Mình nhớ hồi đó có 7 người theo đuổi mình, vừa vặn cho 7 ngày. Một lần nữa mình lại thấy nhạt nhẽo và lạc lõng trong những cuộc dating với bít tết và rượu vang. Nên mình đi về và tiếp tục khóc cho đến khi thiếp đi vì quá mệt hoặc do tác dụng của thuốc an thần.

Mình đã nghĩ là mình không vượt qua được, nghĩa là mình mắc lại, rồi rơi xuống, rơi xuống từ một toà nhà cao tầng chẳng hặn.

Mình tua xuống tháng 9, là khoảng thời gian mình đi học lại, khoảng thời gian mình chuẩn bị chuyển vào Sài Gòn, khoảng thời gian có người thứ 8 đến vào kéo mình lên, xa khỏi mọi thứ, giữ mình lại HN, đủ để gạt phăng 7 người kia và thực sự đã cứu mình theo rất nhiều nghĩa.

Hôm nay mình lại nhớ cậu, cả thành phố này đều mang bóng hình cậu, nên mình lại muốn chạy trốn.

Nhưng mình sẽ đi đâu chứ?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *