Nghĩ - Sống

Những con chuột, chết trong thành phố

Ở một thành phố lớn, đặc biệt là những khu tấp nập hàng quán không khó để thấy chuột chết vào sáng sớm. Những con chuột thường ngày trú ngụ đâu đó, dưới cống, trên trần nhà, trong góc bếp giờ phơi bày giữa đường với tanh tưởi máu me và bầy nhầy nội tạng.

Lũ chuột bị cán bẹp nát khi đang lần mò kiếm ăn cho sự tồn tại của nó, có thể là lúc đang khẩn khoản với các bụng đói cũng có thể là hài lòng với cái bụng no nê. Trong khoảnh khắc cơ thể lũ chuột bị dày xéo thành từng mảnh, điều gì đã thực sự xảy ra với bộ não chúng? Khi từng đầu mối thần kinh mất đi sự gắn kết. Hoặc giả, nếu lũ chuột biết nghĩ, chúng đã nghĩ gì?

Chuột, là một thực thể sống động, một phần không thể thiếu của thành phố này. Như con người cần được tắm hàng ngày, thành phố này cũng vậy, cũng cần được tắm để gột rửa mùi tanh tưởi của lũ chuột để lại.

Chuột thì chẳng bao giờ đi cùng hay gắn liền với người dù chung một thành phố, chuột và người vốn dĩ không cùng một cuộc chơi. Như việc bạn ngẫu nhiên đi trên phố, sẽ luôn có người đi trước bạn, luôn có người đi sau bạn, và có cả kẻ không đi cùng bạn nhưng luôn lén lút ở một góc nào đó đợi chờ cơ hội để được ngáng chân bạn. Họ tự biến mình thành chuột: chui lủi, lén lút, mốc mùi. Người khi gặp chuột bao giờ cũng hoảng sợ, ghê tởm và kinh bỉ.

Bầu trời này là của chung nhân loại, dưới bầu trời ấy thượng vàng hạ cám hạng nào cũng có. Có bao giờ bạn nhìn qua khung cửa sổ, nhìn lên bầu trời xanh và nghĩ có những kẻ chẳng đáng sống trên đời này? Vì mùi của họ làm ta ghê tởm, chẳng phải không được tắm như lũ chuột mà chính nhân cách của họ bốc mùi.

Viết đến đây rồi tự hỏi liệu có nên đổi tên từ “Những con chuột, chết trong thành phố” thành “Những con chó, chết trong thành phố” hay không? À mà không, “Những con chó chết, trong thành phố” là phù hợp hơn cả.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *