Hôm nay mình đi xem một buổi trình diễn thời trang ở Bảo Tàng Lịch Sử Việt Nam, tên Son, của nhà thiết kế Xuân Thu. Bảo tàng nép mình ở góc phố Tràng Tiền ngay sau Nhà Hát Lớn, hôm nay mưa cứ rơi lại ngừng, ngước lên thấy rõ từng giọt rơi ngang qua ánh đèn follow, có giọt đọng ngay nơi mái tóc người mẫu, hay tà áo dài đang mải miết tung bay. Ở đây ngào ngạt mùi hoa bưởi và Việt Nam lắm, đàn bà lắm.
Xong show, mình rảo bước trên đường Tràng Tiền đoạn phía nhà hát lớn, có hàng rào cao thẳng tắp mà mình chắc sẽ nhớ nó lắm mỗi khi xa Hà Nội hoặc giả sau này nó không còn nữa, những gốc xà cừ sừng sững gió sương, tiếng leng keng của xe xích lô, đèn đường vàng vọt chiếu rọi vào những thương hiệu đắt tiền, xa xỉ phía bên đường Lý Thái Tổ. Vừa hiện đại vội vã lại vừa hoài cổ trầm mặc, khung cảnh này sẽ hợp lắm nếu có một cặp tình nhân nào đó hôn nhau dưới mưa quên hết muộn phiền. Nhưng sánh bước cùng mình trên đoạn đường vội vã lại toàn những gương mặt xa lạ, ăn mặc sang trọng, đàn ông dùng chanel allure và bleu, đàn bà dùng gucci guilty và chanel coco, cũng mới rời khỏi buổi diễn.
Hà Nội lạ lắm, đôi lúc mình nghĩ nó đành hanh. Vào cái giây phút mình cự tuyệt mà giận dỗi vì Hà Nội vô tình quá, tấp nập quá làm cuốn trôi hết tất cả thì mình chợt nhận ra cũng có một Hà Nội chầm chậm lững lờ trôi cùng tuổi trẻ mình, là Bảo Tàng cổ kính ôm trọn mình, là cơn mưa rào làm ta chậm rãi một cách vội vã, hay như đợt rét tháng 4 mà người ta hay gọi là rét nàng Bân. Hà Nội cũng như câu chuyện đó, lúc ta ghét lắm thì ắt sẽ có lý do làm ta nao lòng.
Cho đến rất lâu sau này, khi đã đọc thêm nhiều quyển sách, nghe thêm nhiều giai điệu, đi nhiều nơi, thậm chí gặp gỡ nhiều người khác, nhưng lại chỉ nhớ duy nhất mình cậu. Mình không biết nó được gọi là gì? Biểu tượng của sự chung thuỷ hay hình mẫu của sự ngu ngốc? Mình không biết được.
Nhưng có một điều là mình cảm thấy hoàn toàn thoải mái với tấm chân tình đơn phương này. Mình không còn cần hoài nghi đối phương nghĩ gì, không cần nghĩ xem ôi mình làm thế liệu cậu có thích không. Mình thậm chí còn không xuất hiện trong cuộc đời cậu.
Mình từng nghĩ sẽ rất khó để chấp nhận người mình yêu bằng cả tâm can hạnh phúc bên một người khác. Nhưng sau mọi chuyện, thù hận qua đi, còn tình yêu của mình vẫn nóng rẫy như ngày đầu gặp gỡ, mình thực sự mong cậu hạnh phúc và chúc cậu hạnh phúc. Người đi cùng cậu thậm chí lại là một người bạn của mình, mình từng điên dại với cái sự oái ăm ấy, giờ thấy vậy cũng tốt, mình biết ai đi cùng cậu mỗi sớm chủ nhật hay đêm muộn khi cậu đi dạy về, mình biết ai làm cậu cười toe hay nấu cho cậu những bữa ăn ngon, những điều mà giờ này mình chẳng thể làm nổi dù nó có đơn giản thế nào. Vậy nên mình cũng an tâm hơn.
Mình mong cậu bình an, những ngày tháng bên mình có thể hạnh phúc là thật, nhưng sóng gió cũng nhiều. Có lẽ cậu không an bài với sự đánh đổi đó nên đã thôi không còn nắm tay mình nữa, để lại mình mình bồi hồi, bồi hồi.


