Đọc - Nghe - Nghĩ - Sống

Hà Nội và em khi Thu chớm Đông sang

Mình cứ mãi đau đáu về một câu hát:

Thu rất thật Thu, là khi chớm Đông sang
Em rất thật em, là lúc em hoang mang lựa chọn.

Người ta bảo thu Hà Nội đẹp, nhưng ta chỉ cảm thấy nó rõ rệt nhất khi có chút chớm đông. Năm nào cũng vậy, mình chào đón mùa đông bằng những thứ cảm xúc chấp chới ấy.

Mùa đông là một buổi sớm thực dậy, thấy trời khoác lên mình bộ áo xám, mưa lây phây, và gió thì như thúc giục vội vã.
Mùa đông là khi vội vàng lấy từ ngăn quần áo ấm vội vài chiếc áo đã nửa năm không mặc, còn vương mùi tủ gỗ, chăn cũng phải lồng thêm ruột.
Mùa đông là những năm tháng tha hương đầu đời, cuộn trọn trong căn tập thể cũ kĩ đầy mùi rêu phong.
Mùa đông là khi ra đường với cái áo to sụ, hà hơi ra khói và chà tay vào nhau.
Mùa đông là bỗng ly cà phê trở nên đầm hơn, hay điếu thuốc cháy dở ngon hơn ngày thường rất nhiều.
Mùa đông là khi ta xịt nước hoa và run lên vì quá tình.
Mùa đông là khi mọi thứ co lại, vạn vật đứng yên, phố xá trễ nải, tất cả mọi thứ cứ bàng bạc lững lờ trôi quá đỗi điện ảnh.
Mùa đông là khi 8 giờ sáng vẫn trong chăn ngủ kĩ, có tỉnh dậy cũng phải mặc cả thêm một lúc mới co ro bước xuống giường.
Mùa đông là chạy xe thôi cũng làm tay đóng băng, và đôi khi bát phở nóng là một đặc ân.
Mùa đông là những góc phố đêm lặng lẽ, từng vỉa hè, từng góc phố với ánh đèn cao áp vàng vọt và cây bàng trụi lá.

Mình thích cảm giác ngoài trời bão táp mưa sa, cuộn tròn trong chăn sau lớp cửa kính, trà thơm, ánh nến dập dìu, bật bản Quando, Quando, Quando. Mở mắt dậy trời đổ cơn giông, một cái chớp mắt thôi mọi chuyện đã khác. Và mỗi khi đêm xuống, ta lại trần trụi bộc bạch nhất.

thôi đừng nói chuyện yêu đương
anh tỉnh giấc nằm nhìn em ngủ
hình như thế cũng là quá đủ
ngoài trời gió rét căm căm.

Sống trong khung cảnh chan chứa ấy, lòng mình không khỏi bồi hồi. Cái rét Hà Nội đặc trưng lắm, nó buốt giá, tê cóng, tha hồ mà hít hà cái lạnh và phảng phất đâu đó mùi ngô nướng hay mùi hương trầm mỗi độ mồng một. Và cái vẻ đẹp ấy, ắt sẽ ăn sâu trong tâm thức của những con người yêu Hà Nội dù chỉ trải qua một lần lát cắt thời gian ấy.

Bạn bè hỏi mình Hà Nội có gì đặc biệt, mình không kể cho họ nghe về những điểm đến, cũng chẳng phải là những món ăn, mình kể cho họ về mùa Đông, về cái sớm mai bừng tửng ngắm nhìn làn sương trắng, mặc cho làn gió lạnh mơn man trên da thịt rồi như đọng lại ngay chỗ hõm của xương quai xanh nơi cổ người tình.

Em rất thật em, là lúc em hoang mang lựa chọn, vậy còn anh?

Anh rất thật anh, là lúc anh biết ra đi nhẹ gọn
Để bớt cho đời, một chút gió lao xao
Và tránh cho em, bớt một lời chào.

Người ta bảo, tình yêu dễ vỡ nhất là khi mới vượt qua được cơn bão và hạnh phúc nhất. Có tình yêu vượt qua mùa đông, vụt tắt sau đêm mùa xuân.

Và thế là anh ra đi, nhẹ gọn. Đời chẳng còn chút gió lao xao nhưng lòng em chưa bao giờ ngừng thổn thức. Mùa đông qua, ta đến với mùa xuân và đến với cái tháng hai uể oải, và một lúc nào đó mùa đông quay trở lại như ta vốn mong chờ. Nhưng em đã mất anh vĩnh viễn.

Vĩnh viễn.

Hoặc,
Em chưa bao giờ có được anh.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *