(Vài dòng tản mạn sau khi xem lại bộ phim In the Mood for Love, thật tuyệt khi bạn cùng lúc đọc những dòng này, nghe bản nhạc cùng tên của nhà soạn nhạc Shigeru Umebayashi, cùng lúc đó, ngắm bức Enchantment của Gao Xingjian.)
“Đó là một giây phút bồn chồn.
Cô ấy cúi thấp đầu, cho anh ta cơ hội tiến đến gần hơn.
Nhưng anh ta không thể, vì thiếu dũng khí.
Cô ấy quay người và bước đi.”
Mình đã từng hỏi mẹ mình, mẹ đã bao giờ tiếc nuối về những điều đã qua chưa? Mẹ bảo, có chứ, nhưng làm vậy chỉ khiến mình thêm đau khổ và dằn vặt.
Câu chuyện của Chu tiên sinh và Trần phu nhân là một trong số đó, một câu chuyện tình dang dở hoàn hào của thiên niên kỉ mới.
Thật ra, tình yêu của mỗi người chúng ta luôn dang dở và đầy tiếc nuối như thế. Ta gặp gỡ nhiều người, phải lòng nhiều người trong số đó, lấy hết tâm can ra yêu mê đắm một người, rồi cuối cùng chọn đi đến cuối con đường với một người khác. Chúng ta sẽ rất khó để có thể chắc chắn rằng mình muốn ở với một người nào đó đến suốt cuộc đời. Đến khi ta đủ chắc chắn, người đó lại bỏ ta mà đi.
Đối với mình, tình yêu tuổi trẻ là những niềm nhớ, những day dứt đau đáu về thứ mà mình vĩnh viễn không có được.
Năm đó, cậu trễ hẹn, mình nổi cáu. Mình đã không đủ kiên nhẫn để đợi cậu dù chỉ là 30 phút. 2 năm sau, mình vẫn đợi cậu, nhưng vĩnh viễn cậu chẳng quay trở lại nữa.
“Không còn bất cứ thứ gì thuộc về nó tồn tại nữa.
Thời kì đó đã trôi qua.”
Mình đã tự chất vấn mình rất nhiều về lý do cậu bỏ mình đi, nhưng một ngày mình nhận ra, cách cậu đi đã nói lên tất cả.
“People go
But how
They left
Always stays.”
Mình đã rất ổn cho đến khi ai đó vô tình nhắc đến tên cậu, hay vô tình thấy cậu trong tấm ảnh bạn bè post lên Facebook, mỗi lần như thế tim lại nhói lên một cái. Thì ra vốn dĩ mình chẳng hề ổn như mình huyễn hoặc. Rốt cục thì ta cần bao lâu để quên được một người?
Sau ngần ấy thời gian, có nhiều người đến, nhưng mình vẫn chọn cô đơn, và cậu chọn im lặng. Vốn dĩ cô đơn chưa bao giờ là điều người ta buộc mình phải lựa chọn. Phải là người đi qua thương nhớ mới biết rằng đó tất cả là sự thoả hiệp với chính mình, không phải ta không dám mở lòng, mà ta sợ mở lòng rồi sẽ lại thêm một lần đau khổ chất ngất. Một mình đi qua những hình hài của tình yêu ấy, khi mà sự si mê được đáp lại bằng việc khước từ, mình luôn nhớ cậu bằng cả sự tồn tại của mình. Nếu thời gian không giúp mình xoá nhoà đi tình yêu này, chắc có lẽ thứ tình cảm ấy sẽ chẳng có gì xoá nó đi được. Mình rất thích một câu nói thế này: “Con người sẽ trưởng thành ba lần. lần đầu là khi nhận ra mình không phải trung tâm của thế giới. Lần thứ hai là khi phát hiện ra dù cố gắng đến đâu vẫn có những việc cảm thấy thật bất lực. Lần thứ ba là khi biết rõ có những việc bản thân không thể làm được nhưng vẫn cố gắng đến cùng”. Yêu cậu là một trong những điều như thế.
Mình từng nói, biết yêu nhau là sẽ mất nhau, một câu chuyện từ khi bắt đầu đã an bài trong mình số phận phải kết thúc của nó, câu chuyện ấy có thể là một cuốn tiểu thuyết, là một buổi chiều mưa ngâu, là cuộc tình của bạn hay thậm chí là cả cuộc đời bạn. Nó có thể kết thúc vào một lát nữa, hoặc ngay bây giờ, không biết được. Nên nếu mình trân trọng ai đó, mình sẽ không yêu họ, để giữ người đó bên mình, đi cùng họ thật lâu. Giờ nghĩ lại, phải chăng yêu cậu là điều sai lầm nhất em từng làm? Tất cả chúng ta đều từng đặt ra ít nhất một lần câu hỏi này: nếu như có may mắn được quay lại, chúng ra sẽ thay đổi điều gì trong cuộc đời mình? Mình sẽ ước rằng mình chưa từng yêu cậu, không phải mình hối hận, chỉ là mình không thể đối mặt với kết cục của chúng ta ngày hôm nay. Rốt cục không muốn một điều tốt đẹp kết thúc, chi bằng đừng bắt đầu.
“Anh ta nhớ những tháng ngày đã qua ấy,
giống như nhìn qua khung cửa sổ phủ đầy bụi mờ.
Quá khứ là một thứ gì đó mà anh có thể thấy, nhưng không thể chạm vào.
Và mọi thứ anh ta thấy chỉ mờ mịt và không rõ ràng.”
Mình xin lỗi cậu nhé, vai mình không đủ rộng, để gánh lấy hạnh phúc này. Chân mình cũng không đủ dài, để cùng cậu đi tới cuối cuộc tình.
Ngàn lần xin lỗi cậu,
Và cũng không quên xin lỗi chính mình.



