Nghe - Sống

Ode to the East

Hôm đấy, Minh ngồi ở Xofa, quán cà phê có nhiều mùi nắng, những chiếc chăn thổ cẩm rất xinh, ăn bánh sừng bò uống cacao nóng. Minh nằm ngoài hiên, ngẩng mặt nhìn trời. Khói thuốc lá từ những người trẻ lặng im, bay lên không trung rồi nhẹ nhàng tan biến mất. Tiếng tàu vọng lại từ đường Phùng Hưng, tạm át đi bài Ode To The East đang mê mệt phát ra từ chiếc điện thoại cũ. Minh để mặc vụn bánh rơi vào người, vào chăn ga, rất thơm.

Những ngày cuối năm luôn khiến con người ta bồi hồi, vội vàng hơn và cũng ê chề hơn, nửa muốn yêu thật nhiều, nửa chần chừ. Những ngày nắng lắm Minh đi ven hồ Hoàng Cầu, gió se lạnh, mặt hồ óng ánh, Minh nghĩ đến người cậu thương, chỉ muốn bình bình đạm đạm nắm tay nhau đi qua năm dài tháng rộng.

Cả năm trời dài đằng đẵng, rồi cả tuổi thanh xuân như một cái chớp mắt, ta hoài tìm kiếm tiền bạc, địa vị, chỗ đứng xã hội; nhưng quên mất việc tìm chỗ đứng trong tim một người. Đã từng đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, xem rất nhiều bộ phim nhưng duy nhất, duy nhất Minh chỉ nhớ về một người. Giờ nghĩ lại, trước đây có những khoảnh khắc đáng nhớ nhất lại là những khoảnh khắc ta không ngờ tới; người đi cùng ta chẳng phải người ta yêu nhất; người ta thương bằng tận tấm lòng rốt cục vẫn bỏ ta mà đi.

Cái giá của việc trở thành một kẻ nhạy cảm, là buồn. Nhưng đôi khi ấy lại là những xúc cảm mà Minh thấy nên có trong những năm tháng tuổi trẻ. Dù cho ở chân trời hay góc bể, hành trình cô đơn của những kẻ nhạy cảm vẫn không dừng lại, mặc cho dọc ngang của âm dương ngũ hành. 

Chúc mừng năm mới.

Minh, đang rất bồi hồi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *