Bạn bè - Sống

Nàng Trinh

Em chưa bao giờ gọi Trinh là Nàng, nhưng hôm nay khi em muốn viết cho Trinh thứ gì đó, và cũng để lưu lại cảm xúc của chính em, em không thấy từ nào phù hợp hơn để nói về Trinh, nghĩa là vừa khờ dại, vừa sắc xảo, vừa vô tư như thiếu nữ mới lớn, lại vừa rất đàn bà. Danh xưng vốn là cái người khác công nhận chứ không phải cái mình tự xưng.

Em gặp Trinh trong một buổi chiều tháng Ba ba năm trước, rồi cứ thế chúng ta đến với nhau như một cái duyên. Nghe thật tình, mà nó tình thật. Chúng ta cùng thênh thang phố xá những ngày hạ, rúc vào nhau trong một quán cà phê cao tầng góc phố Nguyễn Hữu Huân vào một ngày gió về, cùng đắp một mảnh chăn mỏng vào một buổi tan sở muộn Võ Văn Dũng, cùng ăn bát phở vào giao thừa rồi ôm nhau khóc tu tu. Cùng có người yêu, cùng đau khổ, mọi thứ bất hạnh khổ đau chắc không còn gì em và Trinh chưa nếm thử. Trinh là một cô gái luôn yêu, luôn rung động và luôn chất chứa; và trên hết, là một cô gái tốt.

Trinh còn nhớ “những điều nhỏ nhưng không hề nhỏ”, mà cô giáo dạy Văn cấp 3 của Trinh đã nói?  Em quý trọng Trinh vì chính những thứ ấy. Cái đôi mắt to tròn luôn ướt, cái dáng đi vội vã tất tưởi mà vẫn toát lên cái vẻ rất sang, những lúc Trinh chạy ra với em cười ré lên một cái rồi chạy vào hồi còn làm ở Gấu, và còn nhiều nữa. Đàn ông rung động trước phụ nữ bởi những lý do không cầm nắm, cũng không nhìn thấy được, bất luận đó là mối quan hệ gì. Ngoài Trinh, chắc em chẳng gạt chỗ để chân cho ai, cũng chẳng đi qua hai đầu thành phố giữa trưa nắng của tháng 6 chỉ để khiến Trinh khá hơn. 

Hôm nay Trinh kết hôn, em không hiểu từ đâu em có cái đức tin rằng, phụ nữ sẽ khó tính hơn, cáu bẳn hơn từ khi lập gia đình. Nên vui cho Trinh thì cũng có, mà lo cho mình thì càng nhiều. Liệu sau hôm nay, Trinh còn chơi với em chứ? Còn nói chuyện với em chăng? Còn tung tăng trên phố chẳng cần có kế hoạch và ngửa đầu lên trời cười khoan khoái? Còn hát vu vơ mấy câu tình ca? À và còn chụp cho nhau những bức ảnh để đời…

Em từng viết thế này: “Tình yêu vốn dĩ rất trình tự hóa. Gặp gỡ, quen nhau, chia tay, đau khổ, rồi gặp lại. Có lẽ con người chán ghét cái trình tự nhàm chán đó nên người ta mới kết hôn.” Giờ em nghĩ khác, đến một lúc nào đó, bất kì ai, cũng cần có một người ở bên. Có người bảo thấy Trinh lấy chồng thì mừng lắm, sau bao khắc khoải cũng có lúc yên bề. Với tâm hồn nhạy cảm như Trinh, em không mong sẽ có ngày Trinh neo đậu vào một bến cảng, chỉ mừng vì từ nay đã có chiếc la bàn cùng Trinh lênh đênh trên sóng nước mênh mông. Giờ là lúc chúng ta khép lại những hờn ghen, những rung động và cả những đau khổ của tuổi trẻ mãnh liệt, những gương mặt đã cũ, những mối tình rêu phong. Ta khép lại, chứ ta không chối bỏ. Nào ai chối bỏ được một phần máu thịt của mình? Trinh nhớ điều này Trinh nhé!

Giờ đến lúc Trinh được hạnh phúc thực sự và thực sự hạnh phúc.

“It seems right now that all I’ve ever done in my life is making my way here to you” – The Bridges of Madison County.

Le Male và rất nhiều niềm thương mến.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *